đừng sống cuộc đời của người khác
Người đầu tiên đi qua cũng chỉ thoáng nhìn, lắc đầu rồi đi. Người thứ hai đi qua cởi chiếc áo khoác và đắp lên người cô gái. Người thứ ba đi qua bèn đào hố và xây mộ cẩn thận cho cô gái. Vị du khách cho biết, người con gái xấu số đó chính là bạn gái của anh ta
Đừng phán xét người, cũng đừng quá tin lời tán dương của người Chúng ta nên nhìn xa hơn, theo đuổi cảnh giới cao hơn và rộng lớn hơn trong cuộc đời. Khi người khác không hiểu chúng ta, cũng có thể là do họ có kiến thức hạn chế hoặc thiếu hiểu biết, do vậy không
Ngược lại, nhóm người có mức độ dễ chịu thấp thường đa nghi và khó tin tưởng người khác. Họ có kiểu tương tác hơi mang tính công kích và chính kiểu tương tác này có thể khiến họ có nguy cơ gặp nhiều vấn đề sức khỏe, đặc biệt là tim mạch. Họ cũng dễ bị căng thẳng vì áp lực thời gian và cực kỳ tham vọng.
Đừng quên lời hứa của linh mục được ghi trong Sách Lễ Rôma, sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi" (Gl 2,20). Và nói được cho người khác, như cũng thánh Tông Đồ còn viết : "Anh em hãy bắt chước tôi, như tôi bắt chước Đức Kitô" (1Cr
Cuộc đời này thật ngắn ngủi, đừng dành… dù chỉ một phút cho những người, những việc khiến bạn buồn. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, chúng ta không cần phải ngưỡng mộ cuộc sống của người khác. Có người ngoài mặt tươi cười rạng rỡ nhưng
Define Single Source Shortest Path Problem. Có câu châm ngôn rằng “Hãy khiêu vũ như không ai nhìn thấy bạn; hãy yêu như bạn không bao giờ bị tổn thương; hát như không có ai nghe thấy”. Tuyệt đối đừng để lạc mất mong muốn thực sự của bản thân chỉ vì sự đánh giá của người khác, như vậy không đáng, cũng không có được niềm vui thực sự. Đừng sống trong mắt người khác, hãy sống cuộc đời của chính mình. Ảnh Bestie Chúng ta có đang sống trong mắt người khác? Bạn tôi gần đây bỏ ra 1,5 tỷ để mua một chiếc xe mới, từ xa đến tìm tôi chơi. “Cậu nhắn địa chỉ cho tớ, tớ đến đón cậu, chúng ta đi lên núi chơi đi”. Tôi đứng ở đầu ngõ nhìn thấy chiếc BMW sáng chói, mới biết cậu ấy đã đổi xe mới. Tầm này năm ngoái, tôi thấy cậu ấy vẫn còn lái chiếc POLO. “Ồ, cậu giàu thật rồi, đổi BMW luôn!”. Cậu ấy cười ha ha. Trên đường, cậu ấy giới thiệu cho tôi về chiếc xe này, hộp số tự động 8 cấp, nút bấm khởi động, loa Harman Kardon gì gì đó, cũng cho tôi chiêm ngưỡng các tính năng điều khiển và thư giãn của xe. Tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên xe của một nhân viên bán xe hơi vậy, bèn cười nói “Tớ biết cậu mua BMW rồi, đổi đề tài khác đi!”. Cậu ấy hơi ngượng ngùng, thật ra chính cậu ấy cũng không muốn mua chiếc xe này, bởi vì cậu ấy thích việt dã, thích tự lái. Đối với cậu ấy mà nói, chiếc SUV thuần túy việt dã mới là thứ mà cậu ấy yêu thích nhất. Cậu ấy kể lại một lần cùng bạn bè đi chơi thảo nguyên và sa mạc, lúc đó cảm thấy nếu một ngày mình có tiền, nhất định phải mua một chiếc Land Cruiser. Khi nói chuyện đó mắt cậu ấy sáng rỡ, tôi nhìn cậu ấy nói về điều mình yêu thích, không biết làm gì hơn, chỉ nhỏ giọng nói “Nếu tớ là cậu, tớ sẽ mua Mitsubishi Pajero, hoặc Toyota Prado”. Cậu ấy nói mình cũng đấu tranh tư tưởng khá lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua một chiếc BMW, nguyên nhân thì tôi hiểu rồi. Tôi chợt nhớ đến câu chuyện của Kitano Takeshi. Trước khi Kitano Takeshi nổi tiếng, ông thường mơ tưởng một ngày có tiền nhất định phải lái xe thể thao, ăn nhà hàng sang trọng. Nhưng đến lúc thực sự thành công, ông cảm thấy lái chiếc Porsche cũng không tuyệt như mình nghĩ, bởi vì ông “không nhìn thấy dáng vẻ của mình khi lái Porsche”. Cho nên ông để bạn mình lái, còn mình ngồi taxi đi theo phía sau, còn thường nói với tài xế “Nhìn kìa, đó là xe của tôi”. Chỉ có sống cuộc đời của chính mình mới khiến chúng ta hạnh phúc. Ảnh Pinterest Lúc tôi ở thành phố cũng có một người bạn cùng phòng giống như vậy, tất cả tiền phải tiêu ở những thứ người khác thấy được. Mua quần áo, hầu như đều là hàng hiệu, bộ đồ nào phía trước và sau lưng cũng phải có tên hãng thật to, đứng cách cả cây số cũng thấy, cho dù hôm nào sương mù trời cũng nổi bần bật. Cậu ta cũng thích các sản phẩm điện tử, chỉ cần các công ty công nghệ vừa ra mắt sản phẩm mới gì, dù là không hiệu quả hay không cần thiết, cậu ta trước tiên cũng phải có một cái, rồi đăng lên mạng xã hội để khoe. Cậu ta thích tiệc tùng, ăn là phải vào nhà hàng cao cấp, cho dù phí sinh hoạt của tháng đó thiếu trước hụt sau. Còn tặng quà cho người khác thì dù có phải bán thận, cũng phải là tặng một món quà thật hoành tráng. Tôi nói đùa với cậu ấy “Cảm giác này của cậu giống như đi Starbuck uống một ly cà phê, không chụp một tấm hình mà đăng lên, ly cà phê này chẳng khác gì là uống chùa nhỉ”. Ở tập thứ nhất trong mùa thứ ba của phim truyền hình “Black Mirror” của Anh, nhân vật nữ chính cũng miêu tả chân thực cảnh tượng “sống cuộc sống do người khác chấm điểm”. Cho dù là những việc nhỏ nhặt nhất, hoặc là gặp phải người cực kì đáng ghét, đều phải ứng phó thận trọng để dành được sự yêu thích của người khác, sợ mình làm điều gì sai thì người khác sẽ không thích hoặc không đánh giá tốt nữa. Trong bộ phim có một chi tiết nhỏ mà tôi rất ấn tượng. Nữ nhân vật chính sáng sớm đi uống cà phê, cô ấy cắn một miếng bánh quy, cái bánh đó dở tệ, nhưng cô ấy vẫn để miếng bánh cạnh ly cà phê, rồi chụp một tấm hình như thể đang hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, sau đó đăng lên mạng xã hội. Đối với cô ấy mà nói, đánh giá của người khác quan trọng hơn nhiều so với ly cà phê và chiếc bánh quy của mình. Ở trong một thế giới luôn chấm điểm người khác, ai cũng ra sức tô vẽ cuộc sống của mình, dường như chỉ có vậy mới có thể bù đắp sự thiếu hụt của mình trong mắt những người khác. Người chín chắn không sống vì ánh nhìn của người khác Sống cho người khác xem, ảnh hưởng lớn nhất đối với cuộc sống của chúng ta là sự ghen tỵ và so sánh, sau đó là lạc mất chính mình. Từng có một độc giả chạy tới khóc kể lể với tôi, bạn gái chê anh ta nghèo, đòi chia tay với anh ta, rồi hỏi tôi phải làm sao đây. Tôi nói vậy thì từ biệt đi cho hai bên bớt phiền muộn, mỗi người đều vui vẻ, từ nay về sau trời cao đất rộng, chúc cô ấy hạnh phúc. Đôi khi nên nhớ, chúng ta vì đánh giá quá cao chính mình, nên mới càng để ý đến ánh mắt của người khác. Ảnh Pinterest Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói “Không được, tôi nhất định phải chứng minh cho cô ấy thấy, cô ấy bỏ tôi là điều tiếc nuối nhất trong đời cô ấy, tôi nhất định sẽ phất lên như diều gặp gió, sau đó cưới một người vợ tốt hơn, rồi đi gặp cô ấy để cho cô ấy hối hận”. Sau đó tôi kể cho anh ta nghe một câu chuyện mà tôi từng chứng kiến Có một đôi từng yêu nhau sâu đậm, bởi vì người con trai muốn đánh liều đến thành phố lớn làm ăn, cũng muốn mang bạn gái đi cùng, thế nhưng cô gái thì muốn ở lại làng quê ổn định cuộc sống, cuối cùng họ chia tay. Người con trai sau khi công thành danh toại, anh ta đến nhà của cô gái để chứng minh cho cô gái thấy, muốn khiến cho cô gái hối hận về lựa chọn của mình, nhưng lại phát hiện ra cô gái kia cũng sống rất hạnh phúc. Đôi khi nên nhớ, chúng ta vì đánh giá quá cao chính mình, nên mới càng để ý đến ánh mắt của người khác. Giống như một người nào nó viết trên mạng “Tôi rất sợ bị người khác chụp ảnh, vô cùng sợ. Có lúc nhìn ảnh chụp xong mà muốn khóc, tại sao mình chụp nhìn ra thế này, tôi không tin tôi trông như thế này. Sau đó người khác nhìn thử, còn tỉnh rụi nói, bình thường mà, cậu lúc nào chẳng thế. Trời ơi, những lúc đó cảm giác như cả thế giới sụp đổ vậy!”. Tôi từng đăng một tấm hình tự chụp trên mạng, chụp tôi lấy hai sợi dây từ áo hoodie cắm vào lỗ mũi mình, còn ghi bình luận “Cuối cùng cũng đã biết công dụng của hai sợi dây này”. Rất nhiều bạn bè nhắn lại “Này, cậu cũng còn có fan hâm mộ, chú ý hình tượng chút đi”; “Nhìn tấm hình này của cậu, tôi quyết định bấm nút bỏ theo dõi”. Scotland có một câu châm ngôn “Hãy khiêu vũ như không ai nhìn thấy bạn; hãy yêu như bạn không bao giờ bị tổn thương; hát như không có ai nghe thấy”. Tuyệt đối đừng để lạc mất mong muốn thực sự của bản thân chỉ vì sự đánh giá của người khác, như vậy không đáng, cũng không có được niềm vui thực sự. Không có con đường dẫn đến hạnh phúc, bởi vì hạnh phúc là một con đường. Tuệ Tâm Biên dịch
Chỉ cần chính mình thấy vui và hạnh phúc là được, đừng để ai đó định đoạt tương lai của mình. "Ta không được chọn nơi mình sinh ra nhưng được lựa chọn cách mình sẽ sống". Tôi từng nghe câu nói này không phải một lần mà rất rất nhiều lần, từ một người bạn làm cùng, trong cuốn sách chị sếp cũ tặng ngày chuyển việc và cả trong những bài viết trên mạng xã nhưng cuộc đời mà, ta thấy không có nghĩa là ta biết, ta biết không có nghĩa là ta hiểu, ta hiểu không có nghĩa là ta sẽ làm. Tôi chỉ thực sự thấm câu nói đó khi chứng kiến những thăng trầm của người chị thân thiết với mình như anh em ruột thịt. Chẳng nhớ hai chị em đã từng khóc với nhau bao nhiêu đêm khi có chút cồn vào người rồi lại vội vàng lau nước mắt để không ai phát tuổi, chị lên xe hoa trong sự ngỡ ngàng của biết bao bạn bè. Tôi thì không ngạc nhiên, song cũng hiểu vì sao mọi người lại như vậy. Xinh xắn, có công việc "ngon lành" nhưng chị khá lận đận tình duyên. Ai nấy đều bất ngờ khi người đàn ông chị chọn lại hết sức bình thường và hai người mới chỉ quen nhau chưa được nửa hôn được gần 1 năm thì chị sinh bé đầu tiên trong tình trạng mổ cấp cứu. Đứa bé ra đời với một cái tên gọi ở nhà mà chẳng hề có giấy khai sinh. Chỉ có người trong gia đình chị và tôi biết hai người họ chưa hề đăng ký kết hôn. Tôi biết chị đã rất áp lực với câu hỏi vì sao của bố mẹ nên chẳng khi nào muốn chị thêm nặng gánh vì sự tò mò của bé đầu tròn một tuổi rưỡi, chị sinh hạ bé thứ hai. Cũng giống trước, hai đứa con chị chẳng có đến tờ giấy tối thiểu chứng minh sự tồn tại của mình. Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng ngày càng thêm sâu. Đỉnh điểm là khi chị phát hiện suốt mấy năm qua chồng chị vẫn liên lạc với người yêu cũ. Càng sốc hơn khi cô ta chẳng ngần ngại thừa nhận và còn nói "chị mới là người thứ ba". Hóa ra anh chồng kia khi đến với chị tôi đã có người yêu đang làm việc ở Thái Lan. Bố mẹ anh phản đối vì tuổi của hai người không hợp và cũng chẳng thích một đứa con dâu đi công tác nay đây mai đó. Hai người dần xa cách nhưng chẳng ai nói lời chia tay. Ngày bạn bè đăng hình anh cưới, cô người yêu bên Thái mới biết chuyện. Chị tôi vô tình trở thành "kẻ thứ ba" trong mắt cô ta và không hề biết gì về chuyện hai người vẫn liên lạc, thậm chí gặp mặt và làm chuyện gì có trời mới biết khi cô gái kia về nước. Ngày ấy tôi còn chưa lập gia đình. Nghe chị kể chuyện trong nước mắt, tôi chỉ muốn đến cho anh ta một trận. Tôi chẳng hiểu sao chị có thể sống như vậy suốt thời gian qua mà không dám cho mình một sự giải thoát. "Chị không phải chưa từng nghĩ đến, mà là nghĩ đến rất nhiều lần. Nhưng rồi chị lại gạt đi và cố gắng nhẫn nhịn khi nghĩ đến câu nói của mẹ Chị mày đã bỏ chồng rồi ôm con về ngoại. Mày muốn tao phải sống sao nếu cả hai đứa con gái đều không chồng?".Ngày chị gái chị ôm con về ngoại, khu tôi có không ít lời xầm xì. Thiên hạ mà, đến con ruồi mọi hôm bay nhanh, hôm nay bỗng bay hơi chậm họ còn bán tán được, huống gì chuyện có con gái nhà nọ cưới chưa được vài năm đã bỏ chồng. Mẹ chị thuộc mẫu người rất quan tâm đến lời nói của những người xung quanh. Những câu hỏi thăm về con gái khiến mẹ chị không thể nào chịu được. Chị cứ sống như vậy, sống theo cách để người khác hài lòng và "diễn" hạnh phúc theo cách người khác muốn. Cho đến một ngày, khi chị đang hút sữa cho bé thứ 2 thì bị ngất lịm đi. Bác sĩ nói chị bị suy nhược cơ thể trong một thời gian dài. Chị tỉnh dậy trong tiếng khóc của đứa con gái mới tròn 3 tuổi. "Bố làm mẹ buồn à? Có con đây mà. Sao mẹ lại ngủ như thế. Con sợ lắm!". Những câu nói ngô nghê trong tiếng khóc của đứa cháu ngoại có lẽ đã khiến mẹ chị phải suy nghĩ. Đêm hôm đó, mẹ chị ngồi nói chuyện với tôi trong viện và bảo tôi động viên 3 mẹ con chị về ngoại. Tôi biết mẹ chị đã phải suy nghĩ rất nhiều mới có thể đưa ra được quyết định như vậy. Chị ly hôn một cách hết sức nhẹ nhàng vì bố của hai đứa bé cũng chẳng hề níu kéo. Nói là ly hôn cũng không hẳn, vì hai người đã đăng ký kết hôn bao giờ đâu. Cuộc sống của một bà mẹ đơn thân với 2 đứa con nhỏ san sát tuổi nhau chắc hẳn sẽ có rất nhiều khó khăn, song tôi tin sự lựa chọn của chị là chính xác. Gặp chị, tôi thấy chị tất bật hơn khi luôn vội vội vàng vàng về với con nhưng trong mắt chị, tôi cảm nhận rõ được niềm hạnh phúc, sự thanh thản. "Chị đã từng rất đau khi nghe phải những lời xì xào, bàn tán ác ý. Chị thức thâu những đêm anh ta không về, thậm chí nghĩ cả đến cái chết. Và rồi chị nhận ra mình thật ngu ngốc, tại sao mình phải làm như vậy? Cố "diễn" thật hạnh phúc để người khác nhìn vào, sống theo cách mà người khác muốn". Mỗi người đều có một cuộc đời riêng. Người khác không thích bạn, bàn tán về bạn hay thậm chí đơm đặt chuyện đi nữa, cũng đừng phiền lòng mà hãy chấp nhận vì không thích bạn là quyền của họ. Chuyến tàu cuộc đời này dài lắm, sẽ có rất nhiều người lên và xuống tàu, đừng quan tâm tới những người chỉ đem đến cho bạn nguồn năng lượng xấu. Họ có cuộc sống của họ, bạn có hạnh phúc của mình. "Không phải cá làm sao biết được niềm vui của cá".Không ai có thể sống thay bạn nên đừng vì lời chê bai của họ mà nản lòng. Hạnh phúc của ta cũng không phải là khi có được sự ngợi khen của người khác. Chỉ cần chính mình thấy vui và hạnh phúc là được, đừng để ai đó định đoạt tương lai của mình. Theo Bảo AnhPhụ Nữ Việt Nam
Có câu châm ngôn rằng “Hãy khiêu vũ như không ai nhìn thấy bạn; hãy yêu như bạn không bao giờ bị tổn thương; hát như không có ai nghe thấy”. Tuyệt đối đừng để lạc mất mong muốn thực sự của bản thân chỉ vì sự đánh giá của người khác, như vậy không đáng, cũng không có được niềm vui thực sự. Đừng sống trong mắt người khác, hãy sống cuộc đời của chính mình. Ảnh Bestie Bạn tôi gần đây bỏ ra 1,5 tỷ để mua một chiếc xe mới, từ xa đến tìm tôi chơi. “Cậu nhắn địa chỉ cho tớ, tớ đến đón cậu, chúng ta đi lên núi chơi đi”. Tôi đứng ở đầu ngõ nhìn thấy chiếc BMW sáng chói, mới biết cậu ấy đã đổi xe mới. Tầm này năm ngoái, tôi thấy cậu ấy vẫn còn lái chiếc POLO. “Ồ, cậu giàu thật rồi, đổi BMW luôn!”. Cậu ấy cười ha ha. Trên đường, cậu ấy giới thiệu cho tôi về chiếc xe này, hộp số tự động 8 cấp, nút bấm khởi động, loa Harman Kardon gì gì đó, cũng cho tôi chiêm ngưỡng các tính năng điều khiển và thư giãn của xe. Tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên xe của một nhân viên bán xe hơi vậy, bèn cười nói “Tớ biết cậu mua BMW rồi, đổi đề tài khác đi!”. Cậu ấy hơi ngượng ngùng, thật ra chính cậu ấy cũng không muốn mua chiếc xe này, bởi vì cậu ấy thích việt dã, thích tự lái. Đối với cậu ấy mà nói, chiếc SUV thuần túy việt dã mới là thứ mà cậu ấy yêu thích nhất. Cậu ấy kể lại một lần cùng bạn bè đi chơi thảo nguyên và sa mạc, lúc đó cảm thấy nếu một ngày mình có tiền, nhất định phải mua một chiếc Land Cruiser. Khi nói chuyện đó mắt cậu ấy sáng rỡ, tôi nhìn cậu ấy nói về điều mình yêu thích, không biết làm gì hơn, chỉ nhỏ giọng nói “Nếu tớ là cậu, tớ sẽ mua Mitsubishi Pajero, hoặc Toyota Prado”. Cậu ấy nói mình cũng đấu tranh tư tưởng khá lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua một chiếc BMW, nguyên nhân thì tôi hiểu rồi. Tôi chợt nhớ đến câu chuyện của Kitano Takeshi. Trước khi Kitano Takeshi nổi tiếng, ông thường mơ tưởng một ngày có tiền nhất định phải lái xe thể thao, ăn nhà hàng sang trọng. Nhưng đến lúc thực sự thành công, ông cảm thấy lái chiếc Porsche cũng không tuyệt như mình nghĩ, bởi vì ông “không nhìn thấy dáng vẻ của mình khi lái Porsche”. Cho nên ông để bạn mình lái, còn mình ngồi taxi đi theo phía sau, còn thường nói với tài xế “Nhìn kìa, đó là xe của tôi”. Chỉ có sống cuộc đời của chính mình mới khiến chúng ta hạnh phúc. Ảnh Pinterest Lúc tôi ở thành phố cũng có một người bạn cùng phòng giống như vậy, tất cả tiền phải tiêu ở những thứ người khác thấy được. Mua quần áo, hầu như đều là hàng hiệu, bộ đồ nào phía trước và sau lưng cũng phải có tên hãng thật to, đứng cách cả cây số cũng thấy, cho dù hôm nào sương mù trời cũng nổi bần bật. Cậu ta cũng thích các sản phẩm điện tử, chỉ cần các công ty công nghệ vừa ra mắt sản phẩm mới gì, dù là không hiệu quả hay không cần thiết, cậu ta trước tiên cũng phải có một cái, rồi đăng lên mạng xã hội để khoe. Cậu ta thích tiệc tùng, ăn là phải vào nhà hàng cao cấp, cho dù phí sinh hoạt của tháng đó thiếu trước hụt sau. Còn tặng quà cho người khác thì dù có phải bán thận, cũng phải là tặng một món quà thật hoành tráng. Tôi nói đùa với cậu ấy “Cảm giác này của cậu giống như đi Starbuck uống một ly cà phê, không chụp một tấm hình mà đăng lên, ly cà phê này chẳng khác gì là uống chùa nhỉ”. Ở tập thứ nhất trong mùa thứ ba của phim truyền hình “Black Mirror” của Anh, nhân vật nữ chính cũng miêu tả chân thực cảnh tượng “sống cuộc sống do người khác chấm điểm”. Cho dù là những việc nhỏ nhặt nhất, hoặc là gặp phải người cực kì đáng ghét, đều phải ứng phó thận trọng để dành được sự yêu thích của người khác, sợ mình làm điều gì sai thì người khác sẽ không thích hoặc không đánh giá tốt nữa. Trong bộ phim có một chi tiết nhỏ mà tôi rất ấn tượng. Nữ nhân vật chính sáng sớm đi uống cà phê, cô ấy cắn một miếng bánh quy, cái bánh đó dở tệ, nhưng cô ấy vẫn để miếng bánh cạnh ly cà phê, rồi chụp một tấm hình như thể đang hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, sau đó đăng lên mạng xã hội. Đối với cô ấy mà nói, đánh giá của người khác quan trọng hơn nhiều so với ly cà phê và chiếc bánh quy của mình. Ở trong một thế giới luôn chấm điểm người khác, ai cũng ra sức tô vẽ cuộc sống của mình, dường như chỉ có vậy mới có thể bù đắp sự thiếu hụt của mình trong mắt những người khác. Người chín chắn không sống vì ánh nhìn của người khác Sống cho người khác xem, ảnh hưởng lớn nhất đối với cuộc sống của chúng ta là sự ghen tỵ và so sánh, sau đó là lạc mất chính mình. Từng có một độc giả chạy tới khóc kể lể với tôi, bạn gái chê anh ta nghèo, đòi chia tay với anh ta, rồi hỏi tôi phải làm sao đây. Tôi nói vậy thì từ biệt đi cho hai bên bớt phiền muộn, mỗi người đều vui vẻ, từ nay về sau trời cao đất rộng, chúc cô ấy hạnh phúc. Đôi khi nên nhớ, chúng ta vì đánh giá quá cao chính mình, nên mới càng để ý đến ánh mắt của người khác. Ảnh Pinterest Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói “Không được, tôi nhất định phải chứng minh cho cô ấy thấy, cô ấy bỏ tôi là điều tiếc nuối nhất trong đời cô ấy, tôi nhất định sẽ phất lên như diều gặp gió, sau đó cưới một người vợ tốt hơn, rồi đi gặp cô ấy để cho cô ấy hối hận”. Sau đó tôi kể cho anh ta nghe một câu chuyện mà tôi từng chứng kiến Có một đôi từng yêu nhau sâu đậm, bởi vì người con trai muốn đánh liều đến thành phố lớn làm ăn, cũng muốn mang bạn gái đi cùng, thế nhưng cô gái thì muốn ở lại làng quê ổn định cuộc sống, cuối cùng họ chia tay. Người con trai sau khi công thành danh toại, anh ta đến nhà của cô gái để chứng minh cho cô gái thấy, muốn khiến cho cô gái hối hận về lựa chọn của mình, nhưng lại phát hiện ra cô gái kia cũng sống rất hạnh phúc. Đôi khi nên nhớ, chúng ta vì đánh giá quá cao chính mình, nên mới càng để ý đến ánh mắt của người khác. Giống như một người nào nó viết trên mạng “Tôi rất sợ bị người khác chụp ảnh, vô cùng sợ. Có lúc nhìn ảnh chụp xong mà muốn khóc, tại sao mình chụp nhìn ra thế này, tôi không tin tôi trông như thế này. Sau đó người khác nhìn thử, còn tỉnh rụi nói, bình thường mà, cậu lúc nào chẳng thế. Trời ơi, những lúc đó cảm giác như cả thế giới sụp đổ vậy!”. Tôi từng đăng một tấm hình tự chụp trên mạng, chụp tôi lấy hai sợi dây từ áo hoodie cắm vào lỗ mũi mình, còn ghi bình luận “Cuối cùng cũng đã biết công dụng của hai sợi dây này”. Rất nhiều bạn bè nhắn lại “Này, cậu cũng còn có fan hâm mộ, chú ý hình tượng chút đi”; “Nhìn tấm hình này của cậu, tôi quyết định bấm nút bỏ theo dõi”. Scotland có một câu châm ngôn “Hãy khiêu vũ như không ai nhìn thấy bạn; hãy yêu như bạn không bao giờ bị tổn thương; hát như không có ai nghe thấy”. Tuyệt đối đừng để lạc mất mong muốn thực sự của bản thân chỉ vì sự đánh giá của người khác, như vậy không đáng, cũng không có được niềm vui thực sự. Không có con đường dẫn đến hạnh phúc, bởi vì hạnh phúc là một con đường. . Tuệ Tâm biên dịch Tinh Hoa Filed under Lối sống, Sống vui, Thái độ, Điểm báo Tagged Hãy sống thực cho mình, Lối sống chạy theo người
Có câu châm ngôn rằng “Hãy khiêu vũ như không ai nhìn thấy bạn; hãy yêu như bạn không bao giờ bị tổn thương; hát như không có ai nghe thấy”. Tuyệt đối đừng để lạc mất mong muốn thực sự của bản thân chỉ vì sự đánh giá của người khác, như vậy không đáng, cũng không có được niềm vui thực sự. Chúng ta có đang sống trong mắt người khác? Bạn tôi gần đây bỏ ra 1,5 tỷ để mua một chiếc xe mới, từ xa đến tìm tôi chơi. “Cậu nhắn địa chỉ cho tớ, tớ đến đón cậu, chúng ta đi lên núi chơi đi”. Tôi đứng ở đầu ngõ nhìn thấy chiếc BMW sáng chói, mới biết cậu ấy đã đổi xe mới. Tầm này năm ngoái, tôi thấy cậu ấy vẫn còn lái chiếc POLO. “Ồ, cậu giàu thật rồi, đổi BMW luôn!”. Cậu ấy cười ha ha. Trên đường, cậu ấy giới thiệu cho tôi về chiếc xe này, hộp số tự động 8 cấp, nút bấm khởi động, loa Harman Kardon gì gì đó, cũng cho tôi chiêm ngưỡng các tính năng điều khiển và thư giãn của xe. Đừng sống trong mắt người khác, hãy sống cuộc đời của chính mình. Ảnh Bestie Tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên xe của một nhân viên bán xe hơi vậy, bèn cười nói “Tớ biết cậu mua BMW rồi, đổi đề tài khác đi!”. Cậu ấy hơi ngượng ngùng, thật ra chính cậu ấy cũng không muốn mua chiếc xe này, bởi vì cậu ấy thích việt dã, thích tự lái. Đối với cậu ấy mà nói, chiếc SUV thuần túy việt dã mới là thứ mà cậu ấy yêu thích nhất. Cậu ấy kể lại một lần cùng bạn bè đi chơi thảo nguyên và sa mạc, lúc đó cảm thấy nếu một ngày mình có tiền, nhất định phải mua một chiếc Land Cruiser. Khi nói chuyện đó mắt cậu ấy sáng rỡ, tôi nhìn cậu ấy nói về điều mình yêu thích, không biết làm gì hơn, chỉ nhỏ giọng nói “Nếu tớ là cậu, tớ sẽ mua Mitsubishi Pajero, hoặc Toyota Prado”. Cậu ấy nói mình cũng đấu tranh tư tưởng khá lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua một chiếc BMW, nguyên nhân thì tôi hiểu rồi. Tôi chợt nhớ đến câu chuyện của Kitano Takeshi. Trước khi Kitano Takeshi nổi tiếng, ông thường mơ tưởng một ngày có tiền nhất định phải lái xe thể thao, ăn nhà hàng sang trọng. Nhưng đến lúc thực sự thành công, ông cảm thấy lái chiếc Porsche cũng không tuyệt như mình nghĩ, bởi vì ông “không nhìn thấy dáng vẻ của mình khi lái Porsche”. Cho nên ông để bạn mình lái, còn mình ngồi taxi đi theo phía sau, còn thường nói với tài xế “Nhìn kìa, đó là xe của tôi”. Chỉ có sống cuộc đời của chính mình mới khiến chúng ta hạnh phúc. Ảnh Pinterest Lúc tôi ở thành phố cũng có một người bạn cùng phòng giống như vậy, tất cả tiền phải tiêu ở những thứ người khác thấy được. Mua quần áo, hầu như đều là hàng hiệu, bộ đồ nào phía trước và sau lưng cũng phải có tên hãng thật to, đứng cách cả cây số cũng thấy, cho dù hôm nào sương mù trời cũng nổi bần bật. Cậu ta cũng thích các sản phẩm điện tử, chỉ cần các công ty công nghệ vừa ra mắt sản phẩm mới gì, dù là không hiệu quả hay không cần thiết, cậu ta trước tiên cũng phải có một cái, rồi đăng lên mạng xã hội để khoe. Cậu ta thích tiệc tùng, ăn là phải vào nhà hàng cao cấp, cho dù phí sinh hoạt của tháng đó thiếu trước hụt sau. Còn tặng quà cho người khác thì dù có phải bán thận, cũng phải là tặng một món quà thật hoành tráng. Tôi nói đùa với cậu ấy “Cảm giác này của cậu giống như đi Starbuck uống một ly cà phê, không chụp một tấm hình mà đăng lên, ly cà phê này chẳng khác gì là uống chùa nhỉ”. Ở tập thứ nhất trong mùa thứ ba của phim truyền hình “Black Mirror” của Anh, nhân vật nữ chính cũng miêu tả chân thực cảnh tượng “sống cuộc sống do người khác chấm điểm”. Cho dù là những việc nhỏ nhặt nhất, hoặc là gặp phải người cực kì đáng ghét, đều phải ứng phó thận trọng để dành được sự yêu thích của người khác, sợ mình làm điều gì sai thì người khác sẽ không thích hoặc không đánh giá tốt nữa.
Mỗi người sinh ra chỉ có một cuộc đời, không ai sống thay cho ai được. Hãy vì chính mình, trân quý cơ duyên được tồn tại trên cõi đời, đừng vì để làm vừa lòng người khác, mà đánh mất bản thân. Mỗi người sinh ra chỉ có một cuộc đời, không ai sống thay cho ai được. Ảnh weibo Cuộc đời này, có người ngưỡng mộ bạn, có người chán ghét bạn Có người đố kỵ bạn, có người xem thường bạn…, dù bạn cố gắng đến đâu cũng không thể nào vừa mắt tất cả mọi người được. Đừng vì “lấy lòng” bất kỳ ai mà đánh mất chính mình. Điều này thực sự không đáng, bởi rốt cuộc họ cũng chỉ là người ngoài. Cuộc sống chính là như thế, bạn dù làm hết thảy mọi thứ cũng không thể khiến mọi người đều thỏa mãn. Đừng vì nịnh nọt bất kể ai mà đánh mấy đi bản tính của mình, bởi vì mỗi người đều có nguyên tắc. Bạn trong lời nói của người khác, không phải là bạn thực sự Mắt giống nhau, nhưng cách nhìn khác giống nhau, nhưng không nghe cùng một đạo giống nhau, nhưng không giống nhau cách tim giống nhau, nhưng cách nghĩ khác tiền như nhau, nhưng cách tiêu xài khác là người, nhưng không giống nhau cách sống. Bạn dẫu ưu tú, cũng cần gặp người biết nhìn ra điểm ưu tú của bạn… Bạn dẫu ưu tú, cũng cần gặp người biết nhìn ra điểm ưu tú của bạn… Ảnh qua ĐKN Bạn dẫu cống hiến, cũng cần gặp được người biết cảm ơn. Bạn chân thành, cũng cần gặp người có lòng, có dạ. Bạn khiêm nhường, cũng cần gặp gỡ với người biết quý trọng điều đó. Điều bạn biết rõ, không nên nói toàn bộ. Thứ bạn đã thấy, hãy nên suy xét thật kỹ. Nếu như bạn không bước ra ngoài một chút, bạn sẽ cho rằng những thứ trước mắt bạn chính là cả thế giới. Tuệ Tâm Theo Cmoney
đừng sống cuộc đời của người khác