đức phật và nàng review
Một trong những giọt nước mắt từ bi của Đức Quan Âm đã biến thành Đức Lục Độ Phật Mẫu (ĐưcTara Xanh) để khích lệ Ngài trên con đường Bồ Tát hạnh. Khi đó, Đức Tara Xanh đã nói với đức Quán Thế Âm rằng: "Ôi bậc cao quý, xin đừng bỏ hạnh nguyện cao thượng
Trương Sinh đã bỏ ngoài tai mọi lời bày tỏ của vợ. Trong tình huống này, những lời phân trần của Vũ Nương càng làm cho nàng trở nên đẹp hơn với những phẩm chất của người phụ nữ… người vợ, người mẹ hết lòng bao dung vị tha vì gia đình…. Ở lời thoại thứ
Cư dân mạng lại dậy sóng khi Minh Béo khoe chuyện được giao vai Đức Phật A Di Đà; họ cho rằng Đức Phật là biểu tượng tâm linh, cần nghệ sĩ 'sạch' thủ vai. Ngày 4/8, diễn viên Minh Béo đăng tải loạt ảnh mặc trang phục Đức Phật A Di Đà kèm thông báo: 'Vinh dự được
Nghe diễn đọc miễn phí các Audio truyện full hot, audio sách, audio tin tức nóng từ nhiều nguồn, đa dạng nội dung, giọng đọc chuẩn, hay, phong phú tại Audiobox.studio
Như thế trong khi có nhiều giai đoạn tương ứng với thời gian thực hành, bản thể của tâm ở mỗi một giai đoạn trong các giai đoạn khác nhau ấy cũng y hệt với tâm thể của một vị Phật. Do đó, chúng ta nói nhân và quả là một. Tuy nhiên, cho đến khi giác ngộ, quí vị
Define Single Source Shortest Path Problem. Lượt Xem 19 Đức Phật? Nàng? Nghe mơ hồ quá nhỉ? Mình cũng vậy! Khi cái tên này đập vào mắt mình, rất nhiều thắc mắc hiện lên trong đầu mình. Liệu giữa họ có thể nảy sinh được mối quan hệ gì mà tác giả lại đặt tên như vậy? Chẳng lẽ là tình yêu? Phật cũng yêu sao? Vô lý, nhưng lại không hề vô lý! Đọc xong truyện này, mọi chi tiết trong truyện cứ xoay quanh mình. Một câu chuyện tình nhẹ nhàng, sâu lắng và cũng không kém đau lòng. Nay mình quyết định dành chút thời gian để review truyện Đức Phật và Nàng cho bạn tham khảo. Tóm tắt nội dung Đức Phật và nàng Đức Phật và Nàng kể về câu chuyện tình yêu tưởng chừng như không thể xảy ra. Hai con người, hai thời đại cách xa nhau đến 1650, họ gặp được nhau, trải qua cuộc tình tuy đẹp nhưng cũng đầy nước mắt. Khi đọc xong truyện này, mình cứ cảm giác day dứt mãi không thôi. Đúng sai mình không bàn đến, bởi nó có mang yếu tố tôn giáo. Ngải Tình – nghiên cứu sinh của thế kỷ XXI được xuyên không về quá khứ để tìm hiểu về lịch sử. Thế nhưng, do hệ thống bị trục trặc, cô xuyên về thời gian sớm hơn 500 so với dự kiến. Nhờ sự trục trặc này, cô được gặp Kumarajiva – một vị đại sư. Khi đó, Kumarajiva chỉ là một cậu thiếu niên mới lớn, 13 tuổi đời, rất thông tuệ. Còn cô là một thiếu nữ 23 tuổi xinh đẹp, giỏi giang. Mối quan hệ của họ lúc này là cô – trò. Thế nhưng, cô nào ngờ, Kumarajiva đã động lòng với cô từ lần đầu gặp mặt. Khi cô trở về thời hiện đại, Kumarajiva đã vẽ nên hàng ngàn bức hình cô, nỗi nhớ cứ thế nhân lên. Lần thứ hai khi cô quay lại, Kumarajiva đã 23 tuổi, cô vẫn 23 tuổi. Tức là Kumarajiva đã chờ đợi cô đến tận 10 năm. Không hề ngắn. Họ gặp lại nhau bên hồ. “Cô đã trở lại” nghe như một lời chào đơn giản, nhưng lại chất chứa biết bao nỗi nhớ đến da diết. Và trong lần này, cô đã nhận ra mình đã yêu thương Kumarajiva mất rồi. Cô cố trốn chạy tìm cảm của mình, nhưng chẳng thể nào làm được. Lần thứ ba, khi cô trở lại, cô 25 tuổi, còn Kumarajiva đã 35. Với tình yêu và sự mong chờ mòn mỏi, cuối cùng họ nên duyên vợ chồng, bất chấp những thị phi thiên hạ. Họ cùng nắm tay nhau, ngao du sơn thủy, thực hiện mong ước bấy lâu mặc dù thời gian rất ngắn ngủi. Chỉ cần bên nhau, sẻ chia ngọt bùi, sống chết có nhau, chờ đợi bao lâu và thời gian ngắn đến đâu thì chẳng có nghĩa lý gì. Lần cuối cùng, cô trở về để thực hiện lời hứa. Khi ấy, Kumarajiva đã 53, là một vị đại sư được người người nể trọng. “Vợ của ta, nàng đã về”. 16 năm chia lìa, 16 năm chờ đợi, đến khi gặp lại, chắc chắn sẽ vui sướng biết bao. Trong từng ấy năm đó, Kumarajiva chuyên tâm truyền bá đạo Phật và dành trọn nỗi nhớ cho cô. “Có nàng ở bên, ta cam tâm tình nguyện bị đẩy xuống tầng địa ngục sâu nhất – địa ngục vô gián. Nhưng ta phải hối lỗi với Phật Tổ, vì trái tim ta đã phá giới theo thân xác ta rồi.”. Review truyện Đức Phật và Nàng về nhân vật chính Mình rất thích nữ chính – Ngải Tình. Đây là một cô gái rất ngây ngô thuần khiết. Cô – một cô gái thời hiện đại thông thạo sử học, nên được cho là biết trước tương lai và thông minh. Cô đã làm xiêu lòng bất cứ chàng trai nào khi gặp cô. Và Kumarajiva cũng không ngoại lệ. Có những lần, cô đã mạo hiểm cả tính mạng để bảo vệ cho Kumarajiva. Cô thực sự rất mạnh mẽ, kiên định. Tình yêu của cô mà nói, cao hơn núi, sâu hơn vực. Cô sẵn sàng chấp nhận và từ bỏ mọi thứ để sống đúng với tình yêu của mình. Cô có thể vượt qua bức tường dày đến hàng nghìn năm, bất chấp mọi hiểm nguy để được gần người mình thương. Như lời Kumarajiva đã nói “Tội cho nàng quá, mình ơi”. Kumarajiva, hay có tên khác là Rajiva. Tác giả đã rất thành công khi khắc họa nhân vật này. Kumarajiva rất tài giỏi, lại đẹp trai, nhà giàu, như trong sâu thẳm con người Kumarajiva, Kumarajiva rất thánh thiện và ngây thơ. Kumarajiva là một vị thiền sư có lý tưởng cao đẹp, khao khát mang đạo Phật truyền bá và cứu độ chúng sanh. Kumarajiva cũng là một con người, không phải thánh nhân. Bởi vậy, Kumarajiva cũng có thất tình lục dục, cũng biết động lòng phàm. Như đã nói, việc này có liên quan đến vấn đề tôn giáo nên mình không bàn cãi, nhận định đúng sai. Mình chỉ thấy ngưỡng mộ nhân vật này. Tình yêu của Kumarajiva quá lớn lao, đến độ không gì ngăn cản nổi. Tình cảm của hai nhân vật quả thực quá sâu đậm. Mười năm, rồi lại mười năm. Suốt mấy chục năm chờ đợi đổi lại những ngày tháng ngắn ngủi được bên nhau. Được mấy ai có thể làm được như vậy? Tan hợp rồi lại hợp tan. Hạnh phúc vỡ òa khi được gặp nhau, rồi lại đau đớn đến độ cắt thịt xé gan khi phải chia lìa. Vậy mà họ vẫn có đủ dũng khí để có thể chờ đợi, trao cho nhau những tình yêu đẹp đẽ, thăng hoa nhất. Link đọc tại đây Đức phật và nàng Tổng kết Mình rất ngưỡng mộ tình cảm của họ. Một tình yêu có thể so sánh với thiên trường địa cửu. Đọc truyện này, có những lúc mình hân hoan đến kỳ lạ. Và cũng có những lúc, đặc biệt khi sắp chia ly, nước mắt mình chỉ chực trào. Review truyện Đức Phật và Nàng này hy vọng cung cấp cho bạn ít nhiều thông tin. À, mình thường đọc truyện tại Trang này mình rất tâm đắc bởi có rất nhiều truyện hay, thường xuyên cập nhật, bạn hãy ghé thăm thử xem nhé.
Tên gốc Không phụ Như Lai không phụ khanh Giới thiệu những lời bình về cuốn tiểu thuyết "Đức Phật và nàng" - "Dư vị ngọt ngào của cuốn sách an ủi rất nhiều cõi lòng đang rối bời vì mỏi mệt của tôi." - "Cuốn sách của Tiểu Xuân, tựa hồ bàn tay kì diệu, xua tan lớp bụi thời gian, tái hiện những diện mạo sống động từ quá khứ". - "Được thấy họ vui cười, than khóc, được thấy họ hạnh phúc, đau khổ, bất chợt có ảo giác mình đang hiện hữu ở thời đại ấy". - "Mười năm lại mười năm, đời người có được bao lần mười năm để chờ đợi? Vậy mà tác phẩm cho thấy, chờ đợi cũng là một nét đẹp quyến rũ của tình yêu, được xây đắp bởi chân tình và đức tin". - "Rajiva vẫn bình thản trước tháng năm, chờ đợi cô gái mà vì nàng Rajiva tình nguyện bị đày xuống, dù là tầng sâu nhất của địa ngục." - "Đó là thứ tình cảm rất đời, không yêu không giận không xúc cảm, sao có thể từ tâm, sao có thể bác ái, sao có thể phổ độ chúng sinh". Thức đến 4h sáng để đọc xong "Đức Phật và nàng", trong lòng dấy lên trăm ngàn cảm xúc khác nhau, thậm chí khi lên trên giường để đi ngủ vẫn nghĩ về Kumarajiva, nghĩ về Ngải Tình và hơn hết là câu chuyện tình yêu của hai con người đấy - một tình yêu vượt thời gian, vượt trên thế tục để viết lên huyền thoại ở trên con đường tơ lụa 1650 năm trước. Kumarajiva là một nhân vật vĩ đại, một dịch giả nổi tiếng của Phật giáo. Ngải Tình là một cô nghiên cứu sinh ở thời hiện đại xuyên không để tìm hiểu về lịch sử. Sự ngăn cách giữa bọn họ là 1650 năm, là một bức tường lịch sử cao vời vợi. Nếu như không có chuyến xuyên không đó, nếu như không xảy ra trục trặc kĩ thuật khiến nàng trở về quá khứ sớm hơn 500 năm so với dự kiến, thì có lẽ chàng cũng vẫn cứ là một nhân vật lịch sử, còn nàng thì giống như bao người khác, hoặc có thể có một mối tình xuyên không với một vị vua chúa nào đó. Thế nhưng, Phật Tổ đã đưa nàng đến bên chàng như một lẽ tự nhiên. Duyên phận nhiều khi kỳ lạ như vậy đấy. Lần đầu gặp nhau, Rajiva 13 tuổi, Ngải Tình 23 tuổi. Có lẽ trong mắt Ngải Tình, Rajiva chỉ là một cậu thiếu niên thông minh, là một cậu học trò dễ thương mà không hề hay biết rằng mình đang dần dần đi vào lòng cậu thiếu niên khôi ngô, thông tuệ đó. Mười năm chờ đợi, chàng vẽ nàng hết bức hình này đến bức hình khác như một cách để vơi đi nỗi nhớ đang chất chứa trong lòng. Lần thứ hai xuyên không, Ngải Tình 23 tuổi còn Rajiva 23 tuổi. Hai người gặp lại nhau ở bên hồ, Rajiva đã nói "Cô đã trở lại!", một câu nói rất đỗi bình thường nhưng ẩn sâu trong đó là cả niềm vui vô bờ bến. Trong khoảng thời gian này, Ngải Tình đã nhận ra rằng mình yêu thương Rajiva, muốn bỏ chạy nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể thoát nổi. "Ghen tị với em trai, phạm phải giới luật đố kỵ, luôn mơ tưởng đến nàng, phạm phải giới luật tư dâm. Ở bên nàng lại khao khát được chạm vào nàng, phạm phải giới luật khát khao dục vọng. Ngải Tình, mười năm trước, mười năm qua, Rajiva đã luôn phá giới." Mọi ân oán đời này Đều vô thường chóng phai Cõi thế nhiều khổ não Đời người như sương mai Vì yêu nên sợ hãi Vì yêu nên ưu phiền Kẻ nào lìa được chữ "Ái" Tâm mới được an nhiên. Rajiva, lìa xa tình ái, sẽ không còn ưu sầu khổ não nữa.. Nếu nói quên là sẽ quên được thì đâu còn là " Vì yêu nên sợ hãi, vì yêu nên ưu phiền nữa." Trước mặt mọi người là một vị đại sư, nhưng trước mặt Ngải Tình, Kumarajiva cũng chỉ là một con người, cũng có "thất tình lục dục", chẳng thể thoát nổi một chữ "tình". Tình yêu giữa hai người thường đơn giản, nhưng liệu có được ở bên nhau không thì lại khác. Hiện thực thì lúc nào cũng tàn khốc và phũ phàng, Ngải Tình vẫn phải ra đi để lại một tình yêu mới chớm nở và trên hết là để cả con tim mình ở Khâu Từ. Đọc đến đoạn Ngải Tình trở về tương lai, chắc chắn ai cũng sẽ cảm động trước hình ảnh Rajiva hướng vào phòng gọi to tên Ngải Tình, tiếng kêu như xé ruột xé gan, đau đớn đến tuyệt vọng. Lần thứ ba xuyên không Ngải Tình 25 tuổi, Rajiva 35 tuổi. Hai người đã nên duyên vợ chồng, cùng nắm tay nhau du ngoạn chốn nhân gian mà không bận tâm đến lời lên án của người đời. Đời người ngắn ngủi có là bao, được ở bên nhau lúc nào đã là hạnh phúc đấy. Họ ở bên nhau, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, vào thời điểm thống khổ của Rajiva, Ngải Tình đã ở bên cạnh, động viên chàng, cùng chàng gánh vác mọi chuyện. Bỗng dưng nhớ đến câu nói của Thương Ương Gia Thố "Tin ta, có ngày ta sẽ cùng nàng du ngoạn hồng trần.", nhưng rốt cuộc thì người đã không làm được điều đó, cảm thấy Rajiva hạnh phúc rất nhiều so với Thương Ương Gia Thố, dù cho người cũng phải chờ đợi 20 năm để được ở bên cạnh người mình yêu, nhưng có làm sao đâu, chỉ cần nắm tay nhau dạo chơi chốn hồng trần thì 20 năm hoặc hơn thế nữa cũng không đáng là bao. Lần thứ tư, Ngải Tình bất chấp tất cả để xuyên không lần cuối, thực hiện lời hứa năm xưa. Rajiva 53 tuổi - đã là một bậc đại sư nổi tiếng. Ở trong chùa Thảo Đường đấy, bọn họ gặp lại nhau trong niềm hân hoan tột độ. "Vợ của ta, nàng đã về." Và lần này, Rajiva đã chờ đến tận 16 năm để được gặp lại người thương. Trong 16 năm đó, người lúc nào cũng đem theo tấm ảnh chụp vợ mình bên người, ngủ gối đầu lên, mỗi lúc nhớ vợ mình quay quắt lại lôi ảnh ra ngắm. Chờ đợi người mình yêu, mười năm lại mười năm, đời người liệu có mấy lần mười năm để chờ? Có mấy người có thể chờ mấy chục năm trời mà vẫn thủy chung một lòng? Mười năm có là bao, chỉ cần chuyên tâm truyền bá đạo Phật, mười năm qua rất nhanh. Lời nói nhẹ nhàng tự như mây trôi, dường như đó không phải mười năm mà chỉ là mười ngày. Vài lần mười năm, thời gian dài đằng đẵng khôn nguôi, cuối cùng cũng gặp được người muốn gặp. Hỏi thế gian tình ái là chi? Có nàng ở bên, ta cam tâm tình nguyện bị đẩy xuống tầng địa ngục sâu nhất- địa ngục vô gián. Nhưng ta phải hối lỗi với Phật tổ, vì trái tim ta đã "phá giới" theo thân xác ta rồi. Vượt qua 1650 năm, bọn họ yêu nhau say đắm, gặp biết bao khó khăn vất vả nhưng cả hai vẫn không buông tay nhau ra. Bốn lần Ngải Tình xuyên không, thời gian được ở bên nhau của hai người họ tính lại cũng chỉ hơn bốn năm, lần dài nhất ở bên nhau là thời điểm khó khăn nhất của Kumarajiva, thậm chí phải bất chấp tính mạng nhưng nàng vẫn không từ bỏ. Phải yêu sâu nặng đến nhường nào mới có thể vượt qua gian khổ, vượt qua thời gian và vượt qua sinh tử cùng nhau? Giây phút Kumarajiva nói với Ngải Tình rằng "Tội cho nàng quá, mình ơi.", tôi đã khóc nấc lên, từ "Mình ơi" được thốt ra từ miệng một vị cao tăng, một vị đại sư, không chỉ đơn giản là thể hiện tình yêu với vợ mình, mà đó là tình yêu vượt lên định kiến xã hội, là một lời thề hẹn ước "chấp thủ chi tử, du tử giai lão." Tôi tin rằng khi Ngải Tình nghe được hai từ đó, tất cả mọi khổ đau của cô ấy đều được bù đắp. Giản dị nhưng vô cùng ý nghĩa. Và nếu như Phật Tổ có hiển linh thì cũng sẽ cảm động trước một tình yêu như thế, một tình yêu không toan tính, dốc hết lòng mình vì người mình yêu, một tình yêu vượt qua thời gian và không gian. Đọc xong truyện, gấp sách lại, hình ảnh hiện lên trong đầu tôi không phải là hình ảnh hai ông bà lão dắt tay nhau đi, mà là những cảnh khi hai người họ ở bên nhau rồi lại phải ly biệt. Một câu chuyện có kết thúc tốt đẹp nhưng lại khiến người ta phải day dứt khôn nguôi. Tự thẹn đa tình đoạn kiếp tu Nhập thiền khôn xóa bóng hình xưa Thế gian ai vẹn đôi đường cả Không phụ Như Lai, không phụ Nàng. Kumarajiva- Người đã vẹn được cả đôi đường, không phụ cả Như Lai lẫn nàng. Hà Phương Link truyện Đức Phật Và Nàng - Chương Di Xuân Khi Ngải Tình được hỏi có muốn chàng hoàn tục không, Ngải Tình đã quyết liệt không đồng ý. Nàng yêu chàng và hơn hết ủng hộ lý tưởng của chàng. Sự dũng cảm hi sinh đó đáng quý hơn cả. Mình ngưỡng mộ tình yêu của họ, một tình yêu sánh với thiên trường địa cửu. Đọc tới khúc bức thư của nhóc Rajiva gửi cho cha mình khóc qutr. Cảm ơn bài review của tác giả làm mình muốn đọc lại truyệnnn chương xuân di ngôn tình review tiểu xuân đức phật và nàng
Reviewed by Dạ Vũ “Đức phật và nàng” là một tác phẩm ĐẸP! Chữ “đẹp” trong nghệ thuật, nhất là khi để đánh giá một tác phẩm, thì không thể tùy tiện sử dụng, mình biết điều đó. Và mình không phải là nhà phê bình văn học, cũng không phải người có chuyên môn nghệ thuật gì, những đánh giá của mình đều đơn thuần xuất phát từ suy nghĩ cá nhân và lập trường của một cô gái thích đọc truyện ngôn tình. Bởi vậy, nếu chữ “đẹp” mình dành cho tác phẩm này có hơi quá, thì mong rằng các bạn đừng ném đá mình. “Đẹp” không chỉ phải hay, mà còn phải có ý nghĩa. “Đức Phật và nàng” hay từ cốt truyện, nội dung, nhân vật và hay trong từng câu chữ. “Đức phật và nàng” có ý nghĩa sâu sắc hơn hẳn những cuốn truyện ngôn tình khác, nó không đơn thuần kể về chuyện tình đôi lứa giữa một cô gái hiện đại và một chàng trai thời cổ đại, mà tình yêu trong truyện còn gắn liền với lí tưởng của cả một đời người. Nữ chính Ngải Tình xuyên không bằng công nghệ hiện đại, từ một dự án nghiên cứu máy thời gian và kiểm chứng lịch sử, chứ không phải bằng những lý do trời ơi đất hỡi như ngã từ trên tầng cao, trượt chân xuống cầu thang hay bị tai nạn… Như vậy việc xuyên không này có quy mô, có mục đích rõ ràng, đây là điểm cộng đầu tiên cho một tiểu thuyết xuyên không. Điểm đặc biệt thứ hai chính là hình tượng nhân vật. Ngải Tình là cô sinh viên chuyên ngành lịch sử, bởi vậy cô rất thông thái và am hiểu về lịch sử, điều này giúp cô rất nhiều trong việc giúp Rajiva bước đi trên con đường sự nghiệp của chàng. Hơn nữa, tính cách cô mạnh mẽ kiên cường, tình yêu và tất cả những điều cô dành cho người cô yêu khiến cho việc “nhà sư phá giới” của Rajiva không hề đáng trách. Cô xứng đáng với người cô yêu. Nhân vật nam chính trong “Đức phật và nàng” có lẽ là nam chính kinh điển nhất trong lịch sử ngôn tình. Không phải hoàng thượng, một vị vương gia hay một công tử phong trần tuấn dật nào đó, mà người ấy là Kumarajiva – một vị hòa thượng đắc đạo nổi tiếng của phật giáo. Ngài Cưu Ma La Thập là dịch giả kinh phật vĩ đại, là nhân vật có thật trong lịch sử. Như vậy, một vấn đề được đặt ra ở đây là, liệu tác phẩm này có đụng chạm, thậm chí là làm méo mó đi hình tượng của một nhân vật vĩ đại của nhân loại? Tất nhiên là không! Chương Xuân Di là một cây bút vô cùng thông minh, đã từng đi đây đi đó và có nguồn kiến thức sâu rộng về phật giáo, bởi vậy những điều cô viết ra chắc chắn trùng khớp với lịch sử, và những gì được cô thêm vào cũng có căn cứ hợp logic. Chắc hẳn sẽ có những độc giả phân vân không biết có nên đọc tác phẩm này không, bởi truyện đề cập đến tình yêu của nhà sư – những người vốn phải tránh xa sắc dục, nên việc một vị hòa thượng có vợ có con thật khó để chấp nhận. Tuy nhiên theo mình được biết, ngài Cưu Ma La Thập trong lịch sử thật sự phá giới kết hôn với công chúa Khâu Từ, ngài không sống trong chùa như các nhà sư khác mà có phủ đệ riêng, sống vui vầy bên vợ con. Còn nhân vật Kumarajiva dưới ngòi bút của Chương Xuân Di trở nên rõ nét và gần gũi hơn đối với độc giả. Những gì mình cảm nhận được qua nhân vật này chính là một tình yêu sâu đậm chung thủy, nỗi đợi chờ mòn mỏi suốt năm tháng dài đằng đẵng trong cuộc đời con người. Tuy nhiên, nét riêng nhất của tác phẩm, khiến cho tác phẩm không bị chìm nghỉm giữa làng ngôn tình hiện nay, chính là chuyện tình đẹp mà buồn của Rajiva và Ngải Tình. Có thể nói tình cảm giữa hai người không đơn thuần là tình yêu trai gái nữa, mà cao hơn, đó là tình yêu gắn liền với khát vọng và lí tưởng, một tình yêu cao cả vượt qua cả thời gian và không gian. Khoảng cách giữa họ là 1650 năm, là khoảng cách giữa cái gọi là “quá khứ” và “tương lai”, là khoảng cách giữa một “nhân vật trong lịch sử” và một cô nghiên cứu sinh bình thường. Tình yêu nảy nở trong hoàn cảnh này thật là điều khó xảy ra, nhưng họ đã làm được, cả Ngải Tình và Rajiva đều làm được, bởi họ chờ đợi được nhau, bởi họ hữu duyên hữu phận. Lần đầu tiên xuyên không, cô 23 tuổi còn cậu 13 tuổi. Lúc ấy trong mắt cô, cậu là một thiếu niên thông minh, dễ thương dễ mến. Có lẽ tình cảm cô dành cho cậu khi ấy chỉ là sự thích thú khi được gặp một nhân vật lịch sử vốn chỉ xuất hiện trên những trang sách. Nhưng đối với cậu, sự xuất hiện đột ngột của cô là một ấn tượng khó có thể phai mờ. Bởi vậy khi cô bất chợt biến mất, cậu bé khôi ngô thông tuệ ấy ngày ngày hồi tưởng và khắc họa lại chân dung của cô. Tình cảm âm thầm bén rễ và nỗi nhớ mong sâu đậm khiến cho những bức vẽ của cậu sống động và chân thực hơn bao giờ hết. Cậu vẽ dáng vẻ cô khi ngồi trên lưng ngựa, nụ cười xinh xắn với núm đồng tiền đáng yêu. Nhìn vào những bức vẽ ấy, cậu tin tưởng cô không phải là một giấc mơ. Lần thứ hai gặp lại, cô 23 tuổi, cậu 23 tuổi. Nếu như đối với Ngải Tình, đó chỉ là một thời gian ngắn ngủi quay về hiện đại, thì đối với cậu đó là cả quãng thời gian 10 năm thanh xuân. Trong 10 năm đó, cậu vẫn ra sức chuyên tâm học tập và trau dồi, bởi cô luôn mong muốn cậu truyền bá Đạo phật đến mọi nơi đã đi qua. Như vậy, sự quyết tâm của cậu đều từ Ngải Tình mà ra, lí tưởng của cậu cũng vì Ngải Tình mà cố gắng hoàn thành. Khoảnh khắc gặp lại nhau, một câu nói ngắn gọn “Cô đã trở lại” của cậu ẩn chứa niềm vui tột cùng sau nỗi nhớ mong khắc khoải. 10 năm qua đi mà cô gái trước mắt vẫn trẻ trung xinh đẹp, không vướng chút tro tàn thời gian nào, cậu tin rằng, cô chính là tiên nữ. Trong lần trở lại này, cô nhận ra tình cảm dành cho cậu đã không còn đơn thuần như xưa, mà dần chuyển thành một chữ “tình”. Đối với những đôi trai gái khác, chữ “tình” ấy đẹp biết bao, ngọt ngào biết bao, cũng dễ dàng biết bao. Vậy mà đối với họ sao lại nặng nề và khó khăn đến thế? Cô không thuộc thế giới này, khoảng cách giữa họ không phải là một vài bước, mà là 1650 năm lịch sử! Nhưng sự trăn trở của Rajiva còn nhiều hơn thế. Cậu nhận ra mình đã thực sự yêu cô, nhưng cậu phải làm sao để vượt qua rào cản thân phận, định kiến xã hội và nhất là sự giày vò lương tâm của chính mình? Đường đường là một nhà sư vậy mà không tránh khỏi “thất tình lục dục”, chạy không khỏi lưới tình mà duyên phận đã giăng sẵn cho hai người. “Ghen tị với em trai, phạm phải giới luật đố kỵ, luôn mơ tưởng đến nàng, phạm phải giới luật tư dâm. Ở bên nàng lại khao khát được chạm vào nàng, phạm phải giới luật khát khao dục vọng. Ngải Tình, mười năm trước, mười năm qua, Rajiva đã luôn phá giới.”. Rajiva đã tự kết tội mình như thế, đã tự hổ thẹn với một đời thanh tâm quả dục mà vẫn động lòng trần như thế! Dành biết bao tâm tư và sự dũng cảm để bày tỏ, vậy mà sau đó cô lại ra đi, không một lời hứa hẹn. Cô mang thân xác trở về thời hiện đại, và đem trái tim mình để lại Khâu Từ. Có lẽ, hình ảnh Rajiva gọi to tên Ngải Tình trong đau đớn và tuyệt vọng khiến cả Ngải Tình và độc giả đau như muốn cào xé ruột gan. Lần thứ 3 gặp lại, Ngải Tình 25 tuổi và Rajiva 35 tuổi. Đến đây, mình xin phép được gọi Rajiva là “chàng”. Cô đã chọn xuyên không đến đúng thời điểm gian nan thống khổ nhất của chàng để cùng chàng gánh vác, vượt qua khó khăn. Hai người nên duyên vợ chồng, bất chấp ánh mắt và sự sỉ vả của người đời để nắm tay nhau dạo khắp nhân gian. Ngải Tình mang thai đứa con của chàng. Thế nhưng bức xạ từ 3 lần xuyên không đã khiến cho sức khỏe của cô ngày một yếu đi, cô bắt buộc phải trở về thời đại của mình để bảo đảm tính mạng cho đứa bé – kết tinh tình yêu giữa họ. Lần này cô trở về có Rajiva tiễn đưa. Chàng giúp cô mặc áo chống tia phóng xạ, đeo đồng hồ vượt thời gian. Chàng hôn lên đôi mắt thấm đầy nước mắt của cô, nắm lấy tay cô, và “hàng lệ lăn theo gò má gầy guộc, nhỏ xuống”. Chàng nhìn cô thật sâu như muốn khắc ghi hình bóng thân thương ấy vào trí nhớ. Ánh sáng lóe lên, trong giây phút cuối cùng, cô rời xa chàng cùng với lời hứa hẹn “Rajiva, chờ em…” Lần thứ 4, khi chàng 53 tuổi, cuối cùng cũng đợi được Ngải Tình trở về. Thời gian đối với chàng thật bất công biết bao! Nếu như Ngải Tình đợi chàng trong 6 năm, bên cạnh còn có bé Nhóc Rajiva để vơi bớt nỗi nhớ, thì chàng phải cô đơn vò võ một mình trong 16 năm trời, chờ đợi trong mòn mỏi không biết cô thực sự có thể quay về được hay không. 16 năm qua, đêm nào chàng cũng gối đầu lên tấm ảnh của cô mà chìm vào giấc ngủ. Mỗi lúc nỗi nhớ dâng trào, nhớ quay nhớ quắt trong lòng, chàng lại hướng đến cầu xin Phật tổ cho phép chàng được gặp lại vợ con trước khi chết. Tình yêu và nỗi nhớ thương của Rajiva dành cho người chàng yêu thật sự đã chạm đến trái tim người đọc. “Vợ của ta, nàng đã về…” Khi đọc đến những dòng chữ này, mình đã khóc, khóc vì thương thay cho tình yêu của họ, vì hạnh phúc thay cho khoảnh khắc trùng phùng không dễ gì có được của họ. Cô đưa cho chàng bức thư nhóc Rajiva viết riêng cho cha mình, nghe con mình kể về những khổ đau mà cô đã phải chịu đựng suốt 6 năm qua. Nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, mình thực sự xúc động trước sự thông minh và hiểu chuyện của nhóc Rajiva dù bé mới chỉ 6 tuổi. Cậu bé ấy biết cha mình là một người không thuộc thời đại này, cũng biết gia đình mình khó có thể đoàn tụ được với nhau, nhưng niềm khao khát được sống bên cha mẹ của bé chưa bao giờ mất đi. Mình là một người rất ít khi khóc khi đọc truyện, thế mà cuốn truyện này đã lần thứ 3 khiến mình rơi nước mắt. Ấy là khi Rajiva nghẹn ngào rằng “Tội cho nàng quá, mình ơi…” Hai chữ “mình ơi” ấy đối với một bậc đại sư có biết bao ý nghĩa? Phải yêu thương và xót xa đến cỡ nào mới có thể thốt lên được xưng hô dung dị thân thuộc, rất “đời” và rất “người” ấy? Kumarajiva thực sự đã “bất phụ Như Lai, bất phụ nàng”. Chàng vừa hoàn thành được sứ mệnh cao cả của một nhà sư, đồng thời cũng đã dốc lòng để yêu thương một người. Có lẽ rằng, Phật tổ cũng đã cảm động trước tình yêu vượt quy luật, vượt không gian và thời gian ấy. Bởi vậy, mối tình đẹp mà đầy trắc trở của họ cuối cùng cũng có một cái kết tuyệt đẹp. “Ông lão và bà lão nhìn nhau, mỉm cười, dắt tay nhau ra khỏi đại điện”. Gấp cuốn sách lại đã được một thời gian khá lâu, thế nhưng đến tận bây giờ, những cảm xúc mà cuốn truyện mang lại cho mình vẫn còn nguyên vẹn. Kết thúc đẹp là vậy, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy man mác buồn, có lẽ vì những hạnh phúc họ có được đã phải trải qua quá nhiều lần chia xa và chịu thời gian thử thách quá dài – 10 năm đối với Ngải Tình và 40 năm đối với Rajiva. Điều ám ảnh mình hơn cả, chính là sự chờ đợi kiên tâm của họ. Dường như sự tái ngộ của họ là để chia xa, chia xa để có một ngày tái ngộ. * Một hình ảnh đẹp về Rajiva mà mình cảm thấy giống với nguyên tác nhất Xem REVIEW khác tại đây
Đức Phật và nàng hay còn có tên xuất bản là Không phụ Như Lai không phụ nàng là một cuốn sách kinh điển trong thể loại xuyên không. Đọc truyện sẽ cho bạn những cả xúc rất khác biệt, đôi lúc là nghẹn ngào, nước mắt rơi mà không biết, đôi lúc là trái tim đau như chưa bao giờ được thế, là cảm giác thăng hoa khi nhân vật được hạnh đang xem Review đức phật và nàngtình yêu vượt trên cả thế tụcTình yêu của họ bị ngăn cách bởi thời gian 1650 năm, bởi bức tường lịch sử và sự khác biệt văn hóa, ngôn ngữ, phong tục cao vời vợi. hơn nữa Kumarajiva lại là người được coi như một nhân vật vĩ đại trong lịch sử còn Ngải Tình chỉ là một người thử nghiệm du hành thời gian. Nếu không có chuyến du hành đó, hoặc giả như người tham gia không phải là Ngải Tình hay nơi và thời gian đến không trùng khớp với thời gian của Kumarajiva thì ta đã chẵng có một chuyện tình đẹp đến vậy. Duyên phận của họ thực sự rất mỏng nhưng cũng cực kì mạnh mẽ vì dù cho có bao nhiêu sóng gió họ cũng có thể vượt đan xen giữa hiện đại và quá khứ, Ngải tình xuyên không 4 lần để nghiên cứu cũng là để gặp lại nhân duyên vượt thời gian của mìnhLần đầu cô xuyên không chương 1 đến chương 14 Rajiva 13 tuổi, Ngải Tình 23 tuổi. Trong giai đoạn này Ngải Tình đóng vai trò là cô giáo dạy tiếng Hán cho Rajiva. Có lẽ trong mắt Ngải Tình, Rajiva chỉ là một cậu thiếu niên thông minh, là một cậu học trò dễ thương mà không hề hay biết rằng mình đang dần dần đi vào lòng cậu thiếu niên khôi ngô, thông tuệ đó. Mười năm chờ đợi, chàng vẽ nàng hết bức hình này đến bức hình khác như một cách để vơi đi nỗi nhớ đang chất chứa trong thứ hai xuyên không Chương 15 tới chương 34 cô 24 tuổi, Rajiva 24 tuổi. Giai đoạn nảy sinh tình cảm, mối tình tay ba giữa Rajiva, Ngải Tình và PusysedaRajiva. Những mâu thuẫn trong truyện cũng bắt đầu xuất hiện, Ngải Tình bắt đầu nhiễm phóng xạ và phải quay về hiện đại để chữa trị. Rajiva cũng bắt đầu nhận ra tình cảm và lòng đố kị với người em Pusyseda. “ Ghen tị với em trai, phạm phải giới luật đố kỵ, luôn mơ tưởng đến nàng, phạm phải giới luật tư dâm. Ở bên nàng lại khao khát được chạm vào nàng, phạm phải giới luật khát khao dục vọng. Ngải Tình, mười năm trước, mười năm qua, Rajiva đã luôn phá giới.”Lần xuyên không thứ 3 Chương 40 tới chương 80 Ngải Tình 24 tuổi, Rajiva 35 tuổi. Sau khi chữa trị, Ngải tình muốn quay lại lúc Rajiva khốn đốn nhất. Đây cũng là giai đoạn khó khăn nhất cuộc đời Rajiva, bị Lữ Quang ép phá giới, làm nhục và bắt người phải phục tùng. Ngải Tình trở về giải cứu rồi hai người nên duyên vợ chồng, cùng nhau trải qua khó khăn và cứu sống dân làng gặp nạn đói. Cũng trong thời gian này, Ngải tình bộc lộ tài năng và trí tuệ của mình để kiế sống, bày ưu cho các nhân vật lịch sử, góp phần thúc đẩy dòng chảy lịch sử. Nhiều sự kiện lịch sử được miêu tả lại rất chân thực, diễn biến tâ lí và sự vô tâ của lòng người cũng được khắc họa rõ nét. Nhưng hai người vẫn chưa được hưởng ngày hạnh phúc trọn vẹn khi có con thì Ngải Tình bị bệnh hư huyết máu trắng do chất phóng xạ từ máy vượt thời gian, phải trở về thời hiện đại để đảm bảo thai được an xuyên không thứ tư Chương 84 tới chương 95 Sau khi trở lại hiện đại sinh con và chữa bệnh, Ngải Tình một lần nữa bất chấp sức khỏe và tính mạng của mình để trở lại gặp Rajiva. Lúc này Ngải Tình 33 tuổi, Rajiva 53 tuổi. Rajiva đã là một bậc đại sư nổi tiếng, hai người đoàn tụ trong niềm hân hoan, cũng giải thích được sự việc Rajiva có nhiều thê thiếp trong lịch sử. Ngải Tình chỉ ở lại nửa năm sau đó quay về hiện đại để chữa bệnh máu qua bốn lần xuyên không với biết bao hi sinh và chờ đợi thì số thời gian hai người ở bên nhau tính ra lại chỉ vỏn vẹn có hơn bốn năm, lần dài nhất ở bên nhau là thời điểm khó khăn nhất của Kumarajiva. Theo số lần xuyên không thì thời gian chờ đợi của Rajiva càng dài thêm, còn sức khỏe của Ngải Tình càng suy giảm. Phải yêu sâu nặng đến nhường nào mới có thể vượt qua gian khổ, vượt qua thời gian và vượt qua sinh tử cùng nhau? thật may là cuối cùng sự hi sinh của hai người đều được đền đáp xứng đáng. Lần xuyên không thứ năm không phải là của Ngải Tình nữa mà là Rajiva- con trai của hai người. Rajiva quay về quá khứ gặp cha và đón cha về thời hiện đại, trong lịch sử là năm đại sư qua đã giúp cha tạo ra một cái chết giả và giúp cho bố mẹ ở bên thêm Tin Tức, Sự Kiện Liên Quan Đến Nsưt Minh Vương Nghệ Sĩ Minh CảnhĐánh giá truyệnNhững lời bình về cuốn tiểu thuyết Đức Phật và nàng– “Dư vị ngọt ngào của cuốn sách an ủi rất nhiều cõi lòng đang rối bời vì mỏi mệt của tôi.”– “Cuốn sách của Tiểu Xuân, tựa hồ bàn tay kì diệu, xua tan lớp bụi thời gian, tái hiện những diện mạo sống động từ quá khứ”.– “Được thấy họ vui cười, than khóc, được thấy họ hạnh phúc, đau khổ, bất chợt có ảo giác mình đang hiện hữu ở thời đại ấy”.– “Mười năm lại mười năm, đời người có được bao lần mười năm để chờ đợi? Vậy mà tác phẩm cho thấy, chờ đợi cũng là một nét đẹp quyến rũ của tình yêu, được xây đắp bởi chân tình và đức tin”.– “Rajiva vẫn bình thản trước tháng năm, chờ đợi cô gái mà vì nàng Rajiva tình nguyện bị đày xuống, dù là tầng sâu nhất của địa ngục.”– “Đó là thứ tình cảm rất đời, không yêu không giận không xúc cảm, sao có thể từ tâm, sao có thể bác ái, sao có thể phổ độ chúng sinh”.Nơi mua sách cho bạnHiện cuốn sách đã được xuất bản với tên Không phụ Như Lai không phụ nàng. cá nhân mình vẫn thích tên Đức Phật và nàng hơn vì nó thể hiện được hầu hết nội dung chuyện cũng như âu thuẫn trong nội tâm Rajiva trong suốt câu truyện. nhưng nói cho cùng thì đối với mỗi độc giả Rajiva đã không phụ Như Lai cũng không phụ Ngải Tình
Đức Phật và nàngTên gốc Không phụ Như Lai không phụ khanhTác giả Tiểu Xuân Tên thật Chương Xuân DiĐây là câu truyện nói về tình yêu của một vị Đạt ma và 1 cô nàng đến từ thế kỷ 21. Tình yêu của chàng dành cho phật tổ ngày càng giảm đi và tình yêu dành cho nàng ngày càng lớn, lớn tới mức sau đó đã chiếm trọn trái tim chàng. Tác giả viết truyện là người có hiểu biết rộng và có những cái nhìn sâu sắc nên khi đọc bạn có cảm giác mình đang là người chứng kiến, người trải qua những thăng trầm cảm xúc của nhân vật. Truyện hay tới mức bạn sẽ phải nghẹn ngào khi đọc, nước mắt rơi mà bạn không biết, trái tim quặn đau như chưa bao giờ bị đau như thế, là cảm giác ngọt ngào thăng hoa khi nhân vật hạnh phúc. Lời khuyên cho những ai có ý định đọc truyện này là không nên đọc. Không phải vì truyện không hay mà vì bạn cần có một trái tim khỏe để có thể đau đớn và chờ đợi cùng người thiệu những lời bình về cuốn tiểu thuyết “Đức Phật và nàng”- “Dư vị ngọt ngào của cuốn sách an ủi rất nhiều cõi lòng đang rối bời vì mỏi mệt của tôi.”- “Cuốn sách của Tiểu Xuân, tựa hồ bàn tay kì diệu, xua tan lớp bụi thời gian, tái hiện những diện mạo sống động từ quá khứ”.- “Được thấy họ vui cười, than khóc, được thấy họ hạnh phúc, đau khổ, bất chợt có ảo giác mình đang hiện hữu ở thời đại ấy”.- “Mười năm lại mười năm, đời người có được bao lần mười năm để chờ đợi? Vậy mà tác phẩm cho thấy, chờ đợi cũng là một nét đẹp quyến rũ của tình yêu, được xây đắp bởi chân tình và đức tin”.- “Rajiva vẫn bình thản trước tháng năm, chờ đợi cô gái mà vì nàng Rajiva tình nguyện bị đày xuống, dù là tầng sâu nhất của địa ngục.”- “Đó là thứ tình cảm rất đời, không yêu không giận không xúc cảm, sao có thể từ tâm, sao có thể bác ái, sao có thể phổ độ chúng sinh”.
đức phật và nàng review